Dạn Tộc A Rem
* Cu Làng Cát
Cạnh
đồng bào Rục là tộc người A Rem nhỏ bé giữa rừng già di sản Phong Nha-Kẻ Bàng
(Quảng Bình). Họ cũng vừa mới hơn 50 năm rời hang đá, cuộc sống quần tụ dưới
mái những dãy núi đá vôi lừng lững.
Một
gia đình A Rem
Cuộc sống của họ đu
bám vắt vẻo trên những xà nhà, mắt vui vui nhìn mái nhà lạ lẫm với tồn lạnh
nghe mưa lộp cộp nhưng không ướt.
Ánh mắt
trẻ con A Rem
Tập tục sản xuất
và tư duy của người A Rem vẫn chưa thể vượt ra khỏi các ngọn núi đá vôi bao
quanh. Họ sống ở xã Tân Trạch, Bố Trạch. Hiện đã có hơn 68 hộ, 307 nhân khẩu.
Ngày mới được bộ đội biên phòng đưa ra khỏi hang của hơn 50 năm trước chỉ 18
người. Đến năm 1992 lên 98 người và nay đã là 307 người.
Nay họ ở trong những căn nhà chắc chắn,
nhưng đất sản xuất vẫn hiếm do sống giữa vùng lõi di sản thiên nhiên thế giới
Phong Nha-Kẻ Bàng, cái ăn với họ là nỗi ám ảnh đắng đót. Họ hiện đang tập cầm
cái cuốc, tập dần những lao động, sản xuất cơ bản để đưa vào túi khôn phát triển
của mình.
Phụ nữ và trẻ con A Rem
Mỗi
năm, Bí thư xã Nguyễn Văn Sĩ vẫn thường đi xin gạo cho người A Rem. Bởi ông làm
Bí thư xã ở vùng đất này, xã chỉ quản lý người A Rem và mấy hộ người Vân Kiều.
Ông Sĩ từ miền xuôi lên gắn với dân bản, năm nào cũng nhiều bận về xuôi xin gạo
cho đồng bào, bởi chưa có lúa nước, mà quanh vùng không có đất nào làm được lúa
nước.
Hôm trước, trao gạo cho đồng bào Rục,
mình bất ngờ một chuyện mà chưa kể, có người hỏi A Rem thế nào. Ngớ người, họ
quan tâm nhau. Mình biết, họ vẫn quan tâm nhau, nghĩa đồng bào mà, họ vẫn qua lại
với nhau giữa rừng già đá vôi, đi rừng vẫn chào hỏi nhau và khi người Rục nhận
được gạo, họ vẫn hỏi đến người A Rem. Quả là quý nhau tấm lòng.
Trẻ con và người lớn A Rem mặc bất cứ thứ gì họ nhận
Nay
quỹ tiền mặt đưa gạo lên với đồng bào Rục đã đạt hơn 203 triệu đồng. Đã cùng một
nhà tài trợ đưa lên đó 6 tấn gạo, trích ra hơn 30 triệu mua và vận chuyển dầu
ăn, cá khô cùng gạo, nước mắm, mì chín của anh Đỗ Biên Quốc lên với bà con. Sắp
tới gạo đợt 2 cho đồng bào Rục còn nhà tài trợ khác cũng từ TP. Hồ Chí Minh
thêm 6 tấn gạo, cũng sẽ trích khoảng ba mươi triệu nữa mua các nhu yếu phẩm thiết
yêu lên với đồng bào Rục. Lúc đó, cũng là gần mùa cấp thêm gạo cho người Rục của
chương trình 30a (hỗ trợ gạo huyện nghèo nhất nước).
Nhưng quỹ vẫn còn hơn một trăm triệu,
cái nghĩa người Rục vẫn nghĩ đến anh em A Rem, mình cũng nghĩ, nên chăng sẽ
chia cho người A Rem gạo và các nhu yếu phẩm thiết yếu khác. Bởi họ cũng là đồng
bào thuỷ chung.
Nếu bà con đồng ý, xin ý kiến chỉ bảo.
Cu
Làng Cát
Tham Khào thềm:
Người A
Rem, một trong năm nhóm tộc người ( Dân tộc Sách, Dân
tộc Mày, Dân
tộc Rục, Dân
tộc A Rem, Dân
tộc Mã Liềng ) thuộc dân tộc Chứt.
người Vân Kiều, Pakô ở Tà Rụt, huyện Đakrông, tỉnh Quảng Trị...
( Năm 1956, khi tộc A Rem được phát
hiện, họ chỉ có 18 người. Cuộc sống A Rem nguyên thuỷ trong những hang đá hoặc
dưới rèm đá ở rừng già Phong Nha Kẻ Bàng. Thời điểm đó, các nhà khoa học kết
luận tộc người này ngoài cuộc sống ăn lông ở lỗ ra không có bất cứ tài sản nào
về tinh thần. Thế nhưng mới đây, các nhà khoa học đã khẳng định: Gia tài văn
hoá người A rem rất đặc biệt. Họ có ngôn ngữ, có phong tục rất bí ẩn… Người A
Rem chỉ có 2 họ, con trai sinh ra mặc nhiên mang họ Đinh và con gái mang họ Y.
)
Ăn bốc
là đặc trưng của người A Rem, người A Rem trồng lúa nương giống như lúa nếp ở
dưới xuôi. Gạo nấu thành cơm rất dẻo.
Đã
có lúc người ta đã tưởng bộ tộc A Rem (Một nhánh thuộc dân tộc Chứt - sống ở
miền tây Quảng Bình) đã tuyệt chủng khi lần đầu tiên phát hiện ra họ (năm 1956)
chỉ còn 18 người sống trong hang đá giữa hoang mạc đá vôi Kẻ Bàng. Giờ đây, cả bộ tộc đã có
đến 185 người - đây được xem là bộ tộc ít người nhất Việt Nam ...
Gần 20 năm trước, tôi đã tìm đường
lên thăm người A Rem ngày ấy còn sống trong những hang đá như thuở hồng hoang.
Một thời gian dài, tôi vẫn theo dõi thông tin về người A Rem qua các phương
tiện thông tin đại chúng. Đó là những thông tin tốt lành : “Người A Rem đã hồi
sinh…”, trong chuyến trở lại Phong Nha - Kẻ Bàng, tôi lại ngược đường 20 vào
bản A Rem...
Bản A Rem bây giờ đã khang trang
nằm giữa rừng Kẻ Bàng với hàng chục ngôi nhà sàn mái tôn, vách ván. Ngay tại
đầu bản có một tấm bia ghi “Bản A Rem — công trình của nhân dân TP.HCM tặng”.
Những ngày rét mướt
Một
cuộc đổi đời ? Gương mặt người A Rem tôi gặp trong một ngày đông rét mướt thật
không vui. Người trong ảnh là ông Đinh Lầu, trưởng bản A Rem nói :"Có cái
nhà, có trường cho bọn trẻ học, nhưng xa suối, xa những lèn đá nơi có rau , có
cá...không có cái ăn nên chẳng biết làm gì, ngoài việc đi lang thang quanh
làng..."
Trẻ con A Rem
Bọn trẻ
cứ quấn mền chống rét đi ra tới đi lui trên con đường bằng bê tông quanh bản...
Cô bé A
Rem này có gương mặt thật xinh, nhưng em luôn ngơ ngác nhìn khách lạ ghé thăm
bản. Em đang đói khát, vì bản mới cách xa nguồn nước đến hơn 10 cây số. Khi em
sinh ra, cả bản đã không còn ở hang đá nữa, em không có khái niệm về tên của
dân tộc mình :"A Rem - người trong hang đá".
Bà Y Bo - một trong những nhân chứng sống còn lại của một
thời"bộ tộc sống trong hang đá".
Bà
không chồng con, gia đình, sống bằng trợ cấp hàng tháng. Bà được cấp một căn
nhà sàn to lớn, nhưng bên trong chẳng có thứ gì giá trị. Cũng như bao người A
Rem, bà Y Bo không nhớ được tuổi của mình, vì cả đời chưa bao giờ biết đến mùa
rẫy để tính tuổi. Bà Y Bo nói :"rất thích ngôi nhà, rất thích bản mới, rất
thích được tiền trợ cấp của nhà nước cho người A Rem, nhưng cái thích nhất của
bà là trở lại hang Rục Cà Ròong, vì nơi đó có suối, có cá, có cái rau rừng sống
thoải mái hơn…”.
Cả một
đời sống trong hang đá, tay chân mà biến dạng qua những lèn đá...Giờ đã đổi đời
hơn chục năm, mà bà Y Bo vẫn chưa thích nghi được với cuộc sống hiện đại giữa
rừng...
Ngày ngày bà vẫn rồi bên bếp lửa nhớ về hang Rục Cà Roòng.
Chung ta có hiểu người A Rem ? Tiện nghi, vật chất có thay đổi được cuộc sống
của họ ?
Tôi cũng không hiểu vì sao người ta lại chọn nơi này làm chốn định cư cho người A Rem. Nơi này không có đất canh tác, rất xa nguồn suối, nguồn sống và cung cấp thực cách đó đến 13 cây số, nhưng hư hỏng liên tục, cho đến giờ đã ngưng hoạt động. Tất cả nước sinh hoạt cho 42 hộ dân với 185 nhân khẩu cùng với hàng chục cán bộ biên phòng, kiểm lâm, giáo viên, cán bộ địa phương…đều dồn vào một khe nước nhỏ sắp cạn trơ đáy. Nhiều người cho biết, hồi sống ở hang đá Rục Cà Ròong khổ lắm, nhưng họ không sợ đói, sợ khát, còn bây giờ, tiền công bảo vệ 1.000 ha rừng mà nhà nước chi cho người A Rem mỗi tháng chỉ hơn ba triệu đồng, nhưng nếu chia đều cho hơn 40 hộ thì chỉ như giọt muối bỏ biển, tất cả đều được trả bằng lương thực, thực phẩm — một cách để bà con A Rem bỏ tục uống rượu, một hủ tục khủng khiếp của người A Rem, uống quên ăn, uống đến chết…
Báo chí
cứ luôn nhắc tới hai chữ"đổi đời"cho người A Rem, thực ra chúng ta
càng làm khổ họ hơn. Giá trị của vật chất, của văn minh theo chúng ta nghĩ có
thay đổi được số phận họ ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét