Hoàng
Xuân Nhà báo tự do, gửi cho BBC từ Sài Gòn
Ranh
giới giữa thế nào là tôn giáo, tín ngưỡng đích thực và 'dị đoan, mê tín' dường
như chưa được rõ ràng ở Việt Nam, theo tác giả.
Cách
đây mười mấy năm, có hôm tôi đi về tối thấy trên góc phố Hàng Bột (nay là đường
Tôn Đức Thắng) đoạn cắt với phố Nguyễn Thái Học, Hà Nội, ngay trên lề đường
sáng trưng nhang đèn, người đông đen khấn vái xì xụp.
Hỏi
thì biết đoạn ấy ngày xưa gọi là miếu hai cô, thờ hai cô gái nghe đồn là lao đầu
vào xe điện chết hồi đầu thế kỷ 20. Đến tận năm ngoái, thành phố cho rước bát
hương vào đền thờ và phá bục thờ ở lề đường đi, quây rào và cho người túc trực ở
đó, dân vẫn đến cúng vái.
Bây
giờ, không quá lời khi nói niềm tin của người Việt là tin búa xua. Xưa, cái thời
y học chưa phát triển, ông bà nói "có bệnh thì vái mười phương", cầu
may trúng phương nào nhờ phương ấy.
Giờ,
căn bệnh trong tâm của người Việt cũng rất nặng. Nó xuất phát từ thực trạng xã
hội bất an, pháp luật không nghiêm minh tạo nên một đời sống quá nhiều bất trắc.
Từ khi còn trong thai đến khi xuôi tay, người Việt luôn nơm nớp.
Bệnh viện quá tải và hay "nhầm", thực phẩm bẩn, môi trường ô nhiễm, tai nạn giao thông cao nhất nhì thế giới, bạo lực trong xã hội tăng, thậm chí có một câu truyền miệng nghe có vẻ khoa trương nhưng hoàn toàn chính xác "sáng bước ra cửa, tối về đến nhà mới yên tâm mình còn sống".
Ngày
xưa, khi Thái tử Tất Đạt Đa rũ bỏ ngôi báu và đời sống tột đỉnh cao sang để khổ
tu nhằm khuyên mọi người không thiên danh lợi, Ngài chắc không hình dung nổi
ngày nay rất nhiều nhà chùa Việt Nam đã trở thành một thứ cung điện còn xa hoa
hơn nhiều lần
Hoàng
Xuân
Không
biết tin vào đâu, kể cả vào những hệ thống xã hội sinh ra với mục đích bảo vệ
người dân, trong khi nhu cầu được trấn an lên rất cao, vậy thì phải tin ở thánh
thần. Cả xã hội nháo nhác đi tìm niềm tin, bấu víu được đâu tin nấy. Tưởng như
bây giờ, bất cứ cái gì cũng là thần thánh tiềm năng cả.
Một
con rắn dạn dĩ ở Hà Giang, một hòn đá hình dạng khác lạ ở huyện Phú Xuyên, Hà Nội,
một cái cây mọc tán lá hiếm thấy... ngay lập tức, một đám đông từ xa lắc mò tới,
vái lạy.
Thậm
chí mua xe hơi cũng phải có bài cúng bài bản, gồm cả đồ chay lẫn đồ mặn và nhất
thiết không được thiếu bộ quần áo tế thay người lái, tùy giới tính chủ nhân mà
mua đồ nam hay nữ.
Trên
một diễn đàn lớn dành cho phụ nữ, có người bán xe kể về một người mua:
"Khi
đi xem xe bác ấy phải đi kèm 2 người hạp tuổi hạp mạng, đi đúng 12h trưa. Rồi
do thủ tục chuyển vùng bị trục trặc nên bác ấy không lấy xe được đúng theo ngày
giờ chỉ đạo của vợ. Thế là vẫn đến đúng ngày giờ ấy bác sắm sửa lễ vật trái cây
nhang đèn, mượn chìa khóa xe nổ máy, hướng về phía Bắc mà khấn". Cũng chỉ
để cầu bình an.
Người
nghèo vái cục đá, tán cây, con rắn nước. Người giàu đến những nơi thờ phượng
ngày càng to lớn và xa hoa. Cái sau phải to lớn hơn, tốn nhiều tiền hơn cái trước.
Hết chùa Bái Đính nghìn tỷ đến Văn Miếu thờ Khổng Tử xây hết trên 300 tỷ đồng ở
tỉnh Vĩnh Phúc.
Ngay
cả Phật giáo
Tác
giả cho rằng có chuyện niềm tin tôn giáo, tín ngưỡng 'hời hợt, hình thức bề
ngoài' trong cộng đồng ở Việt Nam.
Ngay
cả Phật giáo vốn lấy sự đơn sơ làm nguyên lý tu tập thì bây giờ chùa cũng rực rỡ
sang trọng.
Năm
2011, chùa Sùng Đức, quận Thủ Đức TP. Hồ Chí Minh có bốn pho tượng Phật bằng ngọc
bích nguyên khối, mỗi pho khoảng 60 kg, mặt tượng dát vàng, phần áo phật cẩn gần
2.000 viên kim cương nhân tạo.
Thì
năm sau, Đại hội Phật giáo Việt Nam hoan hỉ báo tin trong thời gian diễn ra đại
hội sẽ trưng bày bức tượng Phật hoàng Trần Nhân Tông cũng từ một khối ngọc bích
nặng 4, 5 tấn nhập về từ Canada, phần đầu cũng thếp vàng toàn bộ, tạo tác xong
còn trên 2 tấn. Dường như tượng càng to, càng đắt tiền thì chùa càng được tiếng
là giàu phật tính, danh tiếng nhà chùa càng vang xa.
Ngày
xưa, khi Thái tử Tất Đạt Đa rũ bỏ ngôi báu và đời sống tột đỉnh cao sang để khổ
tu nhằm khuyên mọi người không thiên danh lợi, Ngài chắc không hình dung nổi
ngày nay rất nhiều nhà chùa Việt Nam đã trở thành một thứ cung điện còn xa hoa
hơn nhiều lần.
Con
đường chánh niệm đã bị rời xa. Bản thân không ít những người tu hành mê lầm nên
không đảm đương được vai trò hướng dẫn niềm tin cho cộng đồng được nữa. Bù lại,
những "tôn giáo" mới đẻ ra với đủ thứ quái dạng.
Có
"đạo" xui người ta mua đồ cúng tốn hết vài chục triệu, mua cả con heo
quay rồi đào hố chôn tất, không được ăn miếng nào. Đồ dùng trong nhà phải dỡ ra
bán sạch, lấy tiền góp cho đạo chủ. Không được làm việc.
Từ
nhiều năm nay, đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam luôn luôn được vận động làm
theo 'tấm gương đạo đức' Hồ Chí Minh. Nhưng 'tấm gương' này xa quá
Hoàng
Xuân
Có
"đạo" bắt người mẹ đẻ dùng kim và dùi nóng chích vào đứa con mới mấy
tháng tuổi của mình đến thủng lỗ to trên người, chỉ vì nó hay khóc, "có ma
nhập vào người". Vậy mà vẫn có nhiều người tin theo, chính quyền dẹp lên dẹp
xuống nhiều lần không dứt.
Tại
chùa Vân Tiêu, Yên Tử (Quảng Ninh) nơi Phật hoàng Trần Nhân Tông tu tập, người
ta từng đặt cúng hai chiếc lộc bình trên có đôi câu thơ tả cảnh ân ái theo điến
tích tình dục nổi tiếng của Trung Hoa:
“Nhất
chi hồng diễm lộ ngưng hương/Vu sơn vân vũ uổng đoạn trường” (“Một nhành hồng
thắm móc ngưng hương/Chuyện mây mưa ở Vu Sơn vốn đoạn trường” - Tiến sĩ Trần Trọng
Dương, Viện nghiên cứu Hán Nôm dịch nghĩa).
"Phật
hoàng ngồi ở đỉnh Vân Tiêu chơi cánh diều. Cụ chơi diều chứ chơi gì những cái
Vu Sơn Vu Giáp ấy!"-ông Dương nói.
Niềm
tin hời hợt
Nhưng
mặc dù bề ngoài có vẻ cuồng nhiệt, thực ra niềm tin vào thần thánh ở Việt Nam
là niềm tin hời hợt và nông cạn. Nói đúng hơn, những người sắm lễ hậu đi van
vái vé số rơi vào đầu, đối thủ bị triệt hạ hay được phù hộ thăng chức... cũng y
như đi hối lộ. Họ mặc cả, đi đêm với thánh thần và sẵn sàng ngoảy đi tìm thần
thánh khác linh thiêng hơn, hoặc khi sự cầu mong của mình không được đáp ứng.
Theo
tác giả lâu nay ở Việt Nam nhà nước muốn người dân đặt niềm tin và làm theo 'tấm
gương đạo đức' của cố Chủ tịch Hồ Chí Minh, nhưng 'tấm gương này' lại 'quá xa'.
Nhiều
người nhận xét Việt Nam đang ở 'thời mạt pháp'. Ngay những việc tốt nho nhỏ thường
ngày cũng bị nghi ngờ và ném đá. Hai chữ "niềm tin" xuất hiện khắp
nơi trên báo chí, diễn đàn xã hội và cả những nghị quyết của Đảng theo nghĩa phải
làm gì để tìm lại nó.
Nhưng
ai làm, và làm như thế nào?
Từ
nhiều năm nay, đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam luôn luôn được vận động làm
theo 'tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh'.
Nhưng
tấm gương này xa quá. Người ta thấy việc hạch sách bắt chẹt và tham nhũng ở các
tấm gương - cũng là đảng viên- gần hơn rất nhiều: từ cô nhân viên làm giấy tờ ở
phường, thuế, cảnh sát giao thông, hải quan sân bay đến những người có quyền cấp
phép kinh doanh, làm dự án, cho đến những cấp cao hơn thế.
Cũng
có người bị phát hiện và trừng phạt, nhưng dân gian Việt Nam có câu an ủi
"Trời kêu ai nấy dạ", việc 'các đồng chí bị lộ' xem ra chỉ do xui xẻo
chứ không phải là hậu quả tất yếu của hành vi sai trái lẽ ra phải bị pháp luật
trừng trị.
Còn
các 'đồng chí chưa bị lộ' thì ai cũng giàu lên cực nhanh, vậy việc gì phải
kiêng khem cho khổ?
Thôi
thì trong thời hỗn quân hỗn quan, mình cứ đụng đâu lạy đó, cho lành!
Bài
viết thể hiện lối hành
văn và quan điểm riêng của tác giả,
nhà báo tự do, cộng tác viên của nhiều
tờ báo trong nước, hiện đang sinh sống
ở Sài Gòn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét