Kính
gởi: Đại tướng Trần Đại Quang, bộ trưởng Công an nước CHXHCN Việt Nam.
Đồng
kính gởi: Đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước và các tổ chức nhân quyền quốc
tế.
Thưa ông Bộ trưởng
Kể từ khi lên chức Bộ trưởng bộ Công an khoảng giữa năm 2011 đến nay, quả thật
ông đã để lại dấu ấn lớn lao trên sự an sinh của Đồng bào và đặc biệt trên những
con người bị ông lẫn ngành công an coi là “xâm phạm an ninh quốc gia”, “gây rối
trật tự xã hội”.
Hôm nay, nhân vụ các anh Nguyễn Chí Tuyến và Đinh Quang Tuyến, hai người đấu
tranh dân chủ ôn hòa bị nhiều thuộc hạ của ông, giả dạng côn đồ, hành hung tàn
bạo tại Hà Nội sáng ngày 11-05-2015 (anh Chí Tuyến) và tại Sài Gòn sáng ngày
19-05-2015 (anh Quang Tuyến), chúng tôi thấy cần gởi đến ông thư ngỏ này, trước
là để cảnh tỉnh ông, sau là để cho toàn thể đồng bào và thế giới thấy được
phong cách lãnh đạo công an cảnh sát, đường lối “bảo đảm an ninh đất nước” của
ông và kiểu cách thực thi vai trò “giữ gìn trật tự xã hội” của thuộc hạ ông.
1- Duy trì khẩu hiệu “Chỉ biết
còn Đảng thì còn mình”.
Cùng với lời thề công an “trung thành tuyệt đối với đảng Cộng sản”, với danh
xưng công an là “thanh gươm, lá chắn” của đảng, khẩu hiệu trên đây, có từ thời
Trần Quốc Hoàn, là một sự vô ơn trắng trợn đối với nhân dân, tập thể cao quý sản
sinh và nuôi dưỡng công an, đồng thời là sự phỉ báng tàn tệ đối với chức năng
và danh dự của ngành là chỉ phụng sự Tổ quốc và Nhân dân (như ở mọi quốc gia
văn minh dân chủ). Khẩu hiệu có tính nguyên tắc ấy ngoài ra còn giết chết lương
tâm của những con người đang làm một nghề tự bản chất là cao quý lẫn cần thiết,
và do đó mở đường cho bao thái độ kiêu căng hống hách, tham nhũng tống tiền, ứng
xử vô luật (sử dụng côn đồ), hành động ám muội (giả dạng côn đồ), tàn bạo đối với
nhân dân.
2- Chà đạp văn hóa đạo đức Dân tộc:
Đó là phá đám tang của các đảng viên phản tỉnh như Trần Độ, Lê Hiếu Đằng, Trần
Lâm, Hoàng Thị Ái Hoát…, thậm chí đám tang dân thường như của bà Hồ Nhu (Đặng
Thị Tân) tại giáo xứ Cồn Dầu năm 2010. Công an cũng nhiều lần đốt phá nhà tang
lễ của Đồng bào H’Mông tại Cao Bằng (tháng 3-2013, 10-2014, 2-2015). Đạo lý
truyền thống “nghĩa tử là nghĩa tận” lần đầu tiên trong lịch sử Dân tộc, đã bị
lực lượng này ngang nhiên phá nát.
Ngoài ra, công an còn nhiều lần xâm phạm lễ tưởng niệm các liệt sĩ chống Trung
Quốc, tổ chức tại Hà Nội chẳng hạn, bằng cách tự mình hay dùng tay sai cản phá
buổi lễ, chửi bới hành hung những người đi tưởng niệm. Những cuộc cướp bóc hỗn
loạn tại các lễ hội như Khai ấn Đền Trần ở Nam Định năm 2014, Tưởng niệm Thánh
Gióng ở Hà Nội năm 2015 (toàn những anh hùng chống Trung Quốc)… đã không thể xảy
ra nếu không có sự dung túng của công an.
3- Đàn áp nhân dân đứng lên đòi quyền sống.
Các cuộc biểu tình đòi đất đai ruộng vườn của dân oan từ bắc chí nam như
Văn Giang, Bắc Giang, Dương Nội, Tiên Lãng, Thanh Hóa, Hà Tĩnh, Thủ Thiêm, Thủ Đức,
Long An… đã mau chóng bị dẹp tan trong máu và nước mắt, trong đánh đập và bỏ tù
nhờ bàn tay của những công an cảnh sát dân phòng lạnh lùng tàn nhẫn, mù quáng
tuân theo lệnh trên hay mờ mắt vì món tiền thưởng. Cuộc xuống đường của hàng
ngàn dân Bình Thuận tháng 4-2015 phản đối nhà máy nhiệt điện Vĩnh Tân gây ô nhiễm
môi trường đã bị cảnh sát cơ động đối phó bằng dùi cui, súng chỉ thiên và lựu đạn
cay. Những ai hỗ trợ công nhân đình công đòi quyền lợi cũng bị giam cầm, xử án
như Nguyễn Hoàng Quốc Hùng, Đoàn Huy Chương, Đỗ Thị Minh Hạnh (10-2010). Ngay
những thiện nguyện viên cứu giúp dân oan như hai ông Hà Thanh và Tiến Sơn cũng
bị hành hung (03-2015).
Người dân Hà Nội biểu tình bảo vệ cây xanh bị thóa mạ, tống lên xe đưa về đồn
tra hỏi (04-2015). Nhiều biểu tình viên như Tiến Sơn, Trịnh Anh Tuấn, Nguyễn
Chí Tuyến còn bị công an giả dạng côn đồ hành hung thô bạo. Thậm chí trong những
cuộc xuống đường chống quân xâm lăng, đòi quyền sống cho dân tộc, công an cũng
không để yên cho người dân thể hiện lòng yêu nước.
4- Tra tấn, giết chết người
bị tạm giam.
Từ nhiều năm nay, công an và đồn công an trở thành nỗi kinh hoàng khiếp đảm của
dân lành. Theo báo cáo của chính Quốc hội ngày 10-04-2015, trong 3 năm qua, đã
có hơn 260 người chết (thực tế hẳn cao hơn nhiều, trong đó có cả học sinh trung
học) đang khi bị công an tạm giữ. Phần lớn họ bị bắt vào đồn vì những vi phạm
nhỏ nhặt, nhưng rồi đã bị tra tấn đến chết để lấy khẩu cung. Điều đáng nói là
nhiều người bị vu khống tự tử và ít có viên công an nào phải chịu trách nhiệm
và bị xử lý đúng pháp luật.
5- Bạo hành đối với những
người hoạt động nhân quyền:
Trước hết, đó là hăm dọa, cấm hành nghề hoặc áp lực đuổi khỏi ngành những luật
sư bênh vực nhân quyền như Lê Trần Luật, Huỳnh Văn Đông, Võ An Đôn, Nguyễn
Thanh Lương… Thứ đến, gây rối cuộc sống những ai hoạt động nhân quyền, như đối
với bà Dương Thị Tân, anh Huỳnh Trọng Hiếu, không cho họ xuất cảnh (như linh mục
Lê Ngọc Thanh, cô Huyền Trang, nhà báo Phạm Chí Dũng, giáo sư Nguyễn Huệ Chi)…
Tiếp nữa, khóa cổng chặn đường những công dân muốn tham dự các cuộc gặp gỡ, hội
họp về nhân quyền, thậm chí do chính khách hay tổ chức quốc tế tổ chức; rồi bao
vây, hành hung, cướp giật điện thoại, máy ảnh của những ai đến tham dự các phiên
tòa chính trị như vụ Lấp Vò, Đồng Tháp (8-2014), hay đến thăm các tù nhân lương
tâm, như bạn bè ông Phạm Văn Trội (01-2014), ông Trần Anh Kim (01-2015). Ngang
nhiên và tàn bạo hơn nữa là truy sát, đánh trọng thương như trường hợp các ông
JB Nguyễn Hữu Vinh, Nguyễn Bắc Truyển, Trương Minh Đức, Trương Văn Dũng, Hoàng
Dũng, Nguyễn Văn Thạnh, các bà Trần Thị Nga, Nguyễn Hoàng Vi, gia đình ông Huỳnh
Ngọc Tuấn….
Phục kích để bắt giam vô cớ rồi xử án vô luật như đối với Bùi Minh Hằng, Nguyễn
Văn Minh, Nguyễn Thị Thúy Quỳnh, Phạm Minh Vũ, Đỗ Nam Trung, Lê Thị Phương Anh…
Các nhà hoạt động cho quyền tôn giáo cũng bị công an và tay chân côn đồ chặn đường
gây sự như Hội đồng Liên tôn VN, nhiều chức sắc và tín đồ Công giáo, Tin lành,
Phật giáo, Cao đài, Hòa Hảo. Đặc biệt công an kết hợp với côn đồ nhiều lần bạo
hành đối với cộng đoàn Mennonite Bình Dương (2014-2015) hay các Hội thánh Tin
lành tại gia.
Những nhà báo viết bài tố cáo công an tham nhũng, hối lộ, bạo hành, mua quan
bán chức… rốt cục đã phải nếm cảnh lao tù như phóng viên Hoàng Khương và mới
đây là chủ bút Kim Quốc Hoa báo Người Cao Tuổi.
6- Hành hạ các tù nhân lương tâm.
Thái độ đầu tiên của công an khi thẩm vấn dạng tù nhân này là dùng những biện
pháp hèn hạ như lường gạt, tra tấn thể xác và bức bách tinh thần để họ phải nhận
tội (chứng từ của Ls Lê Công Định và bà Lê Thị Phương Anh mới đây). Hai trường
hợp bức cung nổi tiếng nhất là buộc Nguyễn Văn Chưởng và Hồ Duy Hải vào tội giết
người để nay bị tuyên án tử.
Một khi họ đã thụ án, công an tiếp tục cưỡng buộc nhận tội những tù nhân bất
khuất, bằng nhiều biện pháp bất nhân bẩn thỉu như bỏ đói (Đặng Xuân Diệu), nhờ
tù nhân hình sự đánh đập (Hồ Thị Bích Khương), biệt giam kỷ luật (Nguyễn Đặng
Minh Mẫn), cắt thăm nuôi (Đinh Nguyên Kha), không chăm sóc y tế đầy đủ (Nguyễn
Xuân Nghĩa), đày đi thật xa gia đình (Mai Thị Dung, Tạ Phong Tần). Đặc biệt là
đầu độc cho chết trong tù (như Huỳnh Anh Trí, Đinh Đăng Định).
Công an trại tù còn bóc lột tù nhân (chính trị lẫn hình sự) bằng cách bán hàng
cantine với giá cắt cổ, đòi hối lộ để được chút thoải mái, nhất là cưỡng bức
lao động khổ sai đến kiệt lực. Thành viên các trại cai nghiện, “trung tâm giáo
dục” và “trường phục hồi nhân phẩm” cũng không thoát khỏi số phận bi thảm này.
Thưa ông bộ trưởng
Trên đây chỉ là liệt kê một số “thành tích” của ông và của ngành công an Cộng sản.
Sự gia tăng con số khổng lồ của họ -trong đó phải kể đến sự gia tăng nhanh
chóng số tướng công an trong thời bình và sự phân bổ các tướng lãnh này vào nhiều
bộ ngành và địa phương- điều đó tạo một áp lực thường xuyên và khủng khiếp lên
bộ máy nhà nước, lên cuộc sống người dân vốn không thể an bình để làm việc,
đóng góp xây dựng xã hội.
Việc dùng công an để “đối thoại” bằng nắm đấm, dùi cui, nhà tạm giữ, đòn tra khảo
với những người khác chính kiến và tiên thiên coi họ như kẻ thù chỉ làm suy giảm
nguyên khí quốc gia, gây chán nản cho những công dân thiện chí, và dĩ nhiên chẳng
thể nào làm Đất nước phát triển. Rõ ràng ông đang bôi tro trét trấu vào mặt
chế độ mà ông phục vụ, đồng thời cho thấy công an chính là kẻ thù tàn hại Tổ
quốc Dân tộc.
Tụt hậu toàn diện của đất nước, thất bại mọi mặt của các chính sách, sai lầm đủ
thứ của nhà cầm quyền, tội ác tràn lan trong dân chúng và bất ổn triền miên
trong xã hội, ông bộ trưởng và ngành công an gánh trách nhiệm không phải nhỏ về
thảm trạng và tệ nạn đó.
Gieo gió gặt bão! Nhân nào quả ấy. Ông đừng tưởng bạo lực và dối trá có
thể bình định được lòng dân đang phẫn uất và củng cố được chế độ đang suy
tàn. Hãy nghĩ đến biết bao kẻ bá đạo trong lịch sử đã phải trả giá như thế
nào để tự răn mình và dạy dỗ các thuộc cấp của ông. Bằng không thì thư ngỏ này
sẽ trở thành một trong những bản cáo trạng cho chính ông!
Viết tại Việt
Nam ngày 22 tháng 05 năm 2015.
Các tổ chức xã hội
dân sự độc lập
đồng ký tên:
1-
Bạch Đằng Giang Foundation. Đại diện:
Thạc sĩ Phạm Bá Hải.
2-
Con Đường Việt Nam. Đại diện:
Ông Nguyễn Công Huân
3-
Diễn đàn Xã hội dân sự. Đại
diện: Ts Nguyễn Quang A
4-
Giáo hội Liên hữu Lutheran VN-HK. Đại
diện: Mục sư Nguyễn Hoàng Hoa
5-
Giáo hội Phật giáo Hòa Hảo Thuần
túy. Đại diện: Hội trưởng
Lê Quang Liêm.
6-
Giáo hội Tin lành Mennonite VN Độc lập.
Đại diện: MS. Nguyễn Hồng
Quang.
7-
Hội Ái hữu tù nhân Chính trị và Tôn
giáo Việt Nam. Nguyễn Bắc Truyển
8-
Hội Anh em Dân chủ. Đại diện:
Kỹ sư Phạm Văn Trội.
9-
Hội Bảo vệ Quyền Tự
do tôn giáo. Đại diện: Cô Hà Thị Vân
10-
Hội Bầu bí Tương thân. Đại diện:
Nhà báo Nguyễn Tường Thụy
11-
Hội Cựu Tù nhân Lương tâm. Đại diện:
Bác sĩ Nguyến Đan Quế.
12-
Hội Nhà báo độc lập VN. Đại
diện: Tiến sĩ Phạm Chí Dũng
13-
Hội Phụ nữ Nhân quyền.
Đại diện: Bà Trần Thị
Nga
14-
Hội thánh Tin lành Chuồng Bò. Đại diện:
Ms. Nguyễn Mạnh Hùng.
15- Khối Tự do Dân chủ 8406. Đại diện:
Nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa
16- Nhóm Linh mục Nguyễn Kim Điền. Đại
diện: Linh mục Phan Văn Lợi.
17- Phong trào Dân oan Liên kết đấu
tranh. Đại diện: Bà Trần Ngọc Anh.
18- Phòng Công lý Hòa bình Dòng Chúa
Cứu Thế. Đại diện: Lm Đinh Hữu Thoại.
19- Tăng đoàn Giáo hội Phật giáo VN
Thống nhất. Đại diện: HT Thích Không Tánh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét